Tuyển tập những câu chuyện ở Sài Gòn vụn vặt từ vài năm trước của cô gái mộng mơ (giờ đỡ rồi).
1.
Sài Gòn mưa như trút nước. Từng cơn, từng cơn quất vào mặt dát buốt. Cả trời mây đen, gió bão bùng. Tiếng cửa sổ rung lên những hồi chan chát. Tiếng trần nhà réo lên bần bật. Tiếng gió giật, gào thét trong không trung.
Mưa lớn quá, lớn như muốn nuốt trọn con người nhỏ bé vào đó. Nó gào rú, phô trương thoả mãn ham muốn xâm chiếm của mình. Cả khoảng không giờ chỉ thấy nó, ào ào, xối xả mà đáp xuống.
Từng hàng cây nghiêng mình đánh vật với gió, với mưa. Từng dòng người gấp gáp đi thật nhanh dù mưa như muốn tát vào mặt. Cả căn phòng nhỏ bé như bị nuốt trọn. Nước bắt đầu ngấm qua cửa sổ, qua trần nhà. Từng dòng nhỏ, nhỏ thôi mà len lỏi ướt hẳn một góc phòng.
Thôi thì mưa vậy ta ở phòng. Ngồi lại tự tình với Xuân…

2.
Sức khỏe không ổn cũng là lúc báo hiệu cơ thể không thể tự làm lành, tự phục hồi. Trong guồng quay của cuộc sống nhanh, thật nhanh tại Sài Gòn, ta phải cố gắng chạy để bắt kịp. Cứ vậy, đuổi theo, đuổi hoài.
Tới khi cơ thể giả này sụp xuống, mới nhận ra đã bao lâu mình chưa chăm sóc bản thân mình, bồi đắp cơ thể mình một cách đúng nghĩa? Đằng sau một cô gái đầy năng lượng đó là một cô gái tiều tuy, khô héo, tâm hồn xác xơ?
“Đôi khi tôi cảm thấy mình đang đổi cả linh hồn lẫn thể xác cho công việc hay những nhu cầu xã hội khác.Ta đã không trân trọng cơ thể mình đúng mức và đã không cho nó thời gian đủ để phục hồi. Hóa ra, việc quan tâm mình đúng cách cũng là một việc quá xa xỉ.”
Có lẽ, đã đến lúc tôi bớt chăm chút cho những mqh khác mà dành thời gian quay trở về chăm chút cho chính mình. Tưới tắm và nuôi dưỡng cho tâm hồn, thân thể khô héo như cọng rơm khô này để nó phục hồi, tươi mát, để nó trở về nó trở về vốn dĩ nó đã từng có.

3.
Ngồi trong quán cafe nhỏ nhìn dòng người qua lại bất giác giật mình. Thật ko ngờ, giờ mình đang ngồi giữa Sài Gòn nhộn nhịp.
Sài Gòn đẹp và ồn ào; thú vị mà đầy lạ lẫm. Dù trước khi vào đây đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng ko tránh khỏi chút hụt hẫng.
Sáng, xuôi ngược cùng dòng người qua lại mà thấy nhớ con đường trên vườn Trà đến vậy. Trong lành và yên bình. Nhớ bàn làm việc nho nhỏ, nhớ những ấm Trà pha mỗi ngày và cả gia đình Trà ở đó nữa. Nhớ mấy nhỏ bạn dễ thương, hay giận hờn nhưng luôn ở bên cạnh dù có như thế nào.
Bước vào môi trường mới, thử thách mới đầy hứng khởi nhưng cũng ko tránh khỏi có đôi chút hoài niệm, đôi chút thương nhớ.
Thật cám ơn cuộc đời vì mỗi giât phút đều cho ta những cảm nhận riêng.
Có thương nhớ mới thấy trân trọng.
Có buồn khổ mới thấy quý niềm vui.
Có vui vẻ mới thấy cần hết mình.
Có hoài niệm mới thấy cần gìn giữ.
Có bâng khuâng mới thấy nhớ nhung.
Có cô đơn mới thấy cần phải yêu thương nhiều hơn…
Nếu ví cuộc sống như một món ăn, tôi sẽ ví nó như món thạch rau câu 7 màu. Có đen, có trắng, có xanh, có đỏ… chúng ko tách rời mà đan xen lại với nhau. Mỗi cảm nhận lại cho ta một màu sắc, tuy nhiên để quyết định màu sắc nào thì đó là do bạn. Xanh, đỏ, trắng, vàng, đen… nhiều hay ít là do bạn quyết định.
Và với tôi cuộc sống bây giờ đầy màu Xanh hi vọng
(dù món thạch trong hình có màu chẳng liên quan)

4.
Sài Gòn ngập lụt mà vẫn thấy …. lãng mạn quá!
Sài Gòn hôm nay thất thủ. Đường ngập đường, xe ngập xe, nhà ngập nhà…
Mấy anh em rủ nhau đi ăn tối. Mưa, chạy vội vào một quán mì cay gần đó. Gọi 3 tô mì cấp độ 1, nóng hổi. Ngoài trời mưa gió lạnh, mà được ôm tô mì cay còn nghi ngút khói , múc từng thìa nước, cay cay ngọt ngọt vừa thổi, vừa ăn cảm giác thật tuyệt. Thế là chẳng mấy chốc cả 3 tô mì đã hết veo. Anh em không ai nói câu nào, chỉ nhìn nhau cười giòn tan.
Vừa bước chân ra khỏi quán chuẩn bị về thì anh Thiên Lôi vẫn không tha, lại mưa như trút nước. Anh Nho thì có việc nên phải đi trước, chị Tâm thì có áo khoác, mình nó đầu trần đứng đó chả biết làm thế nào.Con bé cứ đứng ngắm mưa, à không mếu trong mưa chứ.
Bất chợt quay sang bên thấy 2 anh bảo vệ cứ nhìn nó cười. Nó cười trừ nhìn lại. Tức thì một anh đứng dậy bảo: “Chị ơi, chị có đi xa không, e lấy tạm ô của chủ quán đưa chị về”. Trời ơi, đúng là sắp chết đuối lại vớ được phao, sao mà anh dễ thương thế chứ. Nó vội đáp: “Em về gần đây thôi, anh cho em đi nhờ 1 đoạn với”.
Thế là anh ý chạy lại xe gần đó, lấy một cái ô ra và cười hớn hở: “Ô của chủ quán đó chị, lát ông ấy mà thấy lấy ô thể nào cũng nói cho xem. Nhưng khồn sao, em đưa chị về một đoạn à”.hic hic cảm động quá!
Ô nhỏ nhỏ, đi 3 người, hơi chật. Thế là anh ý bảo: “Thôi 2 chị cứ đi đi, em che cho, đằng nào em cũng ướt rồi”. Con bé lại quay sang mắt nhìn long lanh.
Trời ơi, con trai Sài Gòn sao ga lăng vậy???
Đưa tới nơi, anh ý vội trở về làm việc. Chỉ kịp rút máy ra chụp vội một kiểu.
Hôm nay, Sài Gòn mưa lớn sao mà thấy ngọt ngào vậy…

5.
Phở Hà Nội không bằng Phở Sài Gòn!
Chuyện tưởng đùa hoá ra thật anh, chị ạ. Lần nào ra Hà Nội em cũng ăn Phở, kiểu như bị nghiện ý. Vậy mà hôm nay ăn xong tự nhiên thấy hết thèm luôn.
Trong lúc chờ lên máy bay, em có ghé vào tiệm Phở ở sân bay gọi một tô. Quán Phở vắng hoe, nhân viên thì ngồi tám chuyện với nhau. Em gọi cho mình 1 tô phở bò và háo hức được nếm hương vị của nó.
Lúc nhân viên bê ra em đã thấy không được hấp dẫn lắm rồi. Đến khi ăn thì càng chán hơn nữa. Sợi phở thì nũn, thịt bò thì chín quá, nhất là nước lèo thì rất tồi. Vị nó nhàn nhạt, thoang thoảng mùi gia vị của Phở Vifon ý, không có chút vị đậm đà nào cả.
Nói chung là đang háo hức được thưởng thức Phở Hà Nội mà ăn xong em hết muốn ăn Phở nữa luôn. Nhiều lần ăn Phở ở sân bay Sài Gòn thấy nó ngon, đúng vị hơn rất nhiều.
Hazzz thảo nào quán vắng teo dù cho cứ ai đi qua nhân viên gọi: “Anh, chị vào ăn phở anh, chị ơiiiii”. Ấy vậy mà chẳng ai quay lại. Lần sau xin chừa.

6.
“Cho em mượn chìa khoá xe này!”
Em chẳng biết nói gì lúc này, chỉ thấy rằng Sài Gòn ngọt ngào lắm như ly Trà Đào này vậy . Thơm, ngọt mùi xả, chát chát, giòn, ngon vị đào.
Tối nay, em bị mất chìa khoá xe. Vậy mà em không hề lo lắng, em chỉ thấy buồn cười thôi. Hoá ra trí nhớ của em đã đạt đến trình độ này rồi.
Em ra kể cho Tâm Tâm. Cô ấy bảo:
– Trời ơi, giờ sao về được nữa?
– Thôi cứ để đó, lát mình ra tính sau. Đi dạo phố sách 1 vòng đã chị ha?
Thế là 2 cô gái ấy, lại vui vẻ, chụp hình, check in đi dạo dưới mưa, lãng mạn như đôi tình nhân vậy. Cơ mà cô nào cũng tưởng tượng người đang đi bên cạnh mình là any.
Một lát sau, em và Tâm Tâm quay lại xin gửi xe qua đêm, mai qua sửa mà họ ko nhận. Họ chỉ xuống anh trông xe ở cuối đường xem. Em chạy xuống, trình bày vấn đề. Anh chỉ nhìn, rồi cười.
Chàng trai ấy nhỏ nhỏ, đang ngồi trên chiếc xe Cup đã cũ nghe nhạc dưới tán ô trong cơn mưa Sài Gòn chưa dứt. Đuôi tóc anh dài vuốt mượt buộc 1 chỏm trên đỉnh đầu. Thi thoảng, cười cười lại quen tay đưa lên vuốt một cái. Anh bảo:
– Ây da, khó à nha, anh không coi xe qua đêm.
– Anh ơi, cái ổ khoá này của em nó bị trờn zen rồi, anh xem có chìa khoá xe Wave tương tự ko mở cho em với. À mà hình như chìa khoá xe anh cũng được đó.
Anh lại cười, cái tay theo thói quen lại đưa tay lên vuốt tóc, rồi rút chìa khoá đưa cho em:
– Đây em thử xem.
Em cắm chìa khoá vào. Tạch, ôi anh ơi, mở được rồi này. Anh cũng hồ hởi:
– Ôi thế khoá xe em bị lỏng rồi.
– Dạ vì thế nó mới bị rơi đó anh. Mà anh, hay anh cho em mượn chìa khoá xe đi, mai em mang sang trả.
Tức thì anh nhảy xuống khỏi con xe máy đang ngồi nói:
– Ôi, em cầm chìa khoá anh rồi, anh lấy gì mà về?
– Ủa anh có 1 chìa khoá thôi ạ? Một câu hỏi vô cùng “có duyên” đây
– Ừ anh có cái chìa đó thôi.
– Hazzz thế giờ phải làm sao? Chị Tâm nói.
– Anh, hay anh cho em mượn chùm chìa khoá này, em đi ra tiệm sửa xe rồi quay lại trả anh nhé! Em vẫn không chịu buông tha.
Anh vuốt vuốt tóc đắn đo. Em và Tâm Tâm lại năn nỉ và cười. Cuối cùng anh cũng đồng ý. Anh đưa cho em cả 1 chùm. Tâm Tâm liền bảo:
– Thôi anh rút chìa khoá xe ra, em mượn chìa khoá xe thôi, anh cầm mấy chìa khoá kia lại đi.
Tức thì anh cười lớn nói:
– Anh mà rút chìa ra, nhỡ 2 em cầm chìa khoá xe anh đi luôn thì sao. Thôi 2 em cứ cầm đi, lát trả anh. Nhớ, tối nay đừng để anh ngủ đường là được.
– Anh yên tâm, hai đưa em ko nỡ lòng nào để anh vậy đâu. Hai cô lại cười thêm.
– Ừ thôi 2 em đi đi. Anh cũng không quên nở nụ cười thoải mái.
Dắt xe ra ngoài bãi mà 2 chị em vẫn thấy chuyện thật như đùa. Cứ nhìn thấy chùm chìa khoá gần chục chìa đang quay lúc lắc lại cười không hết. Hai chị em cứ thế, chạy quanh Sài Gòn tìm tiệm sửa xe. Mưa ngày càng nặng hạt hơn, 2 con người rong ruổi trên chiếc xe Wave đang mượn chìa khoá tìm chốn ko biết ở nơi nào…

Cuối cùng thì cũng tìm được và đem trả lại anh sửa xe chùm chìa khóa như ý. Thật ra đoạn tìm được tiệm sửa xe cũng thú vị lắm. Cơ mà bây giờ lâu quá rồi. Quên mất, để lúc nào nhớ lại tớ kể sau nha.
6.
Nơi tôi đang đứng, một quán cà phê cũ.
Tôi đang đứng trong một quán cà phê cũ ám mùi khói. Quán nhập nhoạng ánh đèn vàng, chiếc ghế sắt tróc sơn nhìn có vẻ yếu ớt. Phía góc trên bàn pha chế ngập tràn chai lọ đựng các loại siro, nước ngọt, nguyên liệu lộn xộn. Mặt bàn nâu nhạt cũng đã tróc sơn lốm chốm. Đến cả bức tường màu xám tro cũng có vài chỗ bắt đầu tróc nốt.
Chẳng có gì hoàn hảo, chẳng có gì gọn gàng, trau chuốt vậy mà ở đây vẫn đông khách đến lạ. Một giờ chiều khách tới tấp nập.
Trong quán tối om, ánh đèn vàng le lói quyện với làn khói thuốc mờ ảo tạo nên một làn không khí màu vàng nhạt, quẩn quanh xâm chiếm từng ngóc ngách rồi mất hút ở góc nào đó. Đôi khi còn vương vấn trên tay mấy anh xăm trổ đầy mình mãi mới buông.Đứng ở đây, tôi có cảm giác thật lạ như là tiếp xúc với một thế giới mới – thế giới của những người nội tâm và có gì đó rất đặc biệt.
Tôi chọn một chỗ ngồi ở góc quán và gọi một ly chanh leo ít đường – thức uống có vẻ chả liên quan gì so với không gian. Trong lúc chờ đợi, với ánh mắt lạ lẫm tôi quan sát thật chậm rãi những thứ xung quanh.
Nước được làm rất nhanh chỉ chưa đầy năm phút. Vị chanh leo chua chua, thơm thơm, ngọt ngọt, khá ngon, nhưng thực sự lúc đó tôi không để ý lắm vì đang mải quan sát các nét vẽ đầy ma mị trên những bức tường, quan sát những vị khách của quán.
Bên quầy pha chế, trên những chiếc ghế sắt tróc sơn – cứ mỗi khi có người động đậy lại kêu kẽo kẹt làm người ta tưởng chừng như muốn ngã – là những anh chàng với đủ loại kiểu tóc.
Người đầu đinh, người tóc dài buộc chỏm, người làm xoăn, nhuộm line, người tóc kiểu freestyle (tôi đoán vậy) vì nó mọc lởm chởm cứ như người ta để cho nó mọc tự nhiên vậy. Người sơ mi nghiêm túc, đeo thẻ nhân viên chỉnh tề, người áo thun, quần jean rách đi đôi giày boot bằng da…
Họ thoải mái nói chuyện với nhau, chân gác lên ghế, tay phì phèo điếu thuốc và không quên kèm theo mấy câu chửi thề cùng những tràng cười phớ lớ…
Phía giữa quán là bộ sô pha màu xám, tối giản hết sức trên những chiếc chân sắt đơn độc, gầy guộc. Được đặt cạnh chiếc bàn sắt – các bạn biết đấy cũng hết sức tối giản tựa như người ta lấy mấy cây sắt ghép lại và đặt lên đó một tấm ván màu trắng.Trên mặt bàn bày la liệt các thứ đồ: nào là mũ bảo hiểm, nào là găng tay, mấy ly cà phê sữa đá, nào là sách, báo, điện thoại, nước lọc…
Xung quanh là mấy anh chàng đang trò chuyện với nhau về một chiếc xe nào đó. Câu chuyện có vẻ rất thu hút vì tôi thấy họ cứ chỉ vào hình chiếc xe trên điện thoại và nói chuyện chẳng ngớt.
Tôi hỏi cậu bạn đưa tôi đến đây: “Mọi người ở đây chắc toàn người trẻ, toàn sinh viên em nhỉ?”.
Cậu cười nói: “Chị nhầm rồi. Ở đây ý 7x, 8x, 9x, 20x… có cả chị ạ. Sinh viên cũng có, bác sĩ cũng có này, cả giáo viên, dân sale, nói chung đủ lứa tuổi và ngành nghề.”
– Ồ! Câu trả lời của em ngược lại hẳn với suy nghĩ của cô gái miền Bắc như tôi. Rằng họ là các bạn sinh viên, bởi vì là sinh viên họ mới có nhiều thời gian trò chuyện như thế này chứ? Là sinh viên mới có niềm đam mê với xe cộ như vậy chứ? Là sinh viên mới dám “ngông”, mới dám thể hiện cá tính mạnh mẽ như vậy chứ? Ấy vậy mà lại không phải.
Đúng là Sài Gòn luôn cho con người ta có thể thoải mái thể hiện cá tính, đam mê mà không cần phải câu nệ điều gì. Hàng xóm, bạn bè xì xầm cũng chẳng thèm để ý, chỉ chỏ rằng thằng này thế nọ, đứa kia thế kia. Chứ như ở ngoài Bắc chắc họ “bỗng dưng” trở thành đề tài bàn tán của cả làng, cả con phố đến nơi rồi.
Cậu em tôi kể, tất cả họ từ sinh viên, người đi làm, chủ quán, nhân viên – quê hương, ngành nghề khác nhau – nhưng tụ họp về đây bởi cùng niềm đam mê – niềm đam mê mãnh liệt với những chiếc xe, tốc độ và sự khám phá. Họ có thể nói hàng giờ chỉ xoay quanh những chiếc xe này, xe kia, chiếc này làm sao cho đẹp, chiếc kia thì đi như thế nào.
Ồ thú vị quá! Nghe họ, nhìn cách họ trò chuyện, tôi luôn cảm thấy có một sức hút kỳ lạ ngay cả khi chỉ là mấy câu chuyện vẩn vơ về những chiếc lốp xe của bàn bên cạnh…
Em nói: “Ở đây mọi người chơi với nhau rất cởi mở và thân thiết. Sau những giờ làm việc nghiêm túc và căng thẳng thì đây chính là chơi họ sống với chính mình. Thi thoảng vào cuối tuần hoặc ngày nghỉ nào đó, mọi người sẽ cùng rủ nhau đi chơi ở một điểm nào đó như Đà Lạt, Đăk Lăk, Vũng Tàu… trên những chiếc xe ở ngoài đó.”
Tôi nhìn ra cửa theo hướng tay của cậu. Đó là chiếc xe cub, chiếc xe cào cào, xe min, xe phân khối lớn… Chẳng biết tôi gọi thế có đúng không bởi vì với một đứa gà mờ về xe, tôi chỉ có thể gọi tên đến vậy. Nhưng tôi thấy được chúng rất đẹp, cá tính và đặc biệt được chủ nhân rất chăm chút thì phải.
Cậu em tôi nói thêm: “Bọn em thường hay nói với nhau: Người yêu có thể bỏ, nhưng xe thì không” và cười lớn. “Ở đây, mọi người coi xe, chăm xe như chăm pet cưng vậy đó. Chăm chút, rau rửa kỹ lưỡng từng tý một. Chỉ cần xe bị một vết xước thôi là ai nấy đều xót lắm vậy nên khi có ai hỏi mượn họ thường ít cho không phải vì họ keo kiệt mà vì họ sợ người đó không biết giữ gìn làm xước, làm hỏng đó chị.”
Hóa ra đam mê chẳng bao giờ câu nệ tuổi tác, ngành nghề hay giới tính. Chỉ biết rằng, đó là những điều họ thích thì họ làm. Cuộc sống này, đã quá bộn bề và mệt mỏi. Nếu cứ mãi đắn đo xem điều này có tốt, điều kia có ai nói gì không, chắc sẽ chẳng bao giờ dám làm gì. Thế rồi cứ mãi trốn trong một vỏ bọc “con nhà người ta”. Cuối cùng khi tháo lớp vỏ ấy xuống, đâu còn là niềm vui? Đâu còn là hạnh phúc bạn nhỉ?
Vậy nên hãy cứ sống là chính mình. Hãy cứ tự tin thể hiện cá tính, sở thích, thể hiện chính con người mình bạn nhỉ?
Chúng ta chỉ sống có một lần. Tại sao không khiến nó thật rực rỡ???
